Bạn biết đấy, trước đến nay khi nói chuyện với một cô gái nào điều đầu tiên tôi (và bọn đàn ông, con trai ngoài kia) được dạy là “nói ngọt nhất có thể” hoặc giả lả ngọt ngào, lịch sự, lịch lãm…tóm lại cứ quẩn quanh trong những khái niệm ấy.
Nhưng cô gái tôi đang yêu thì khác, nói chuyện với em tôi cảm thấy thoải mái đến lạ, tôi như người được giải phóng khỏi tất cả những quy tắc giao tiếp thông thường. Đôi ba lần tôi buông mình vì buồn bực chuyện đời “v*i em nhỉ?” để nhận lại từ em “ừ, v*i thật”. Tôi cũng tự mình xé bỏ những quy tắc tìm những cô gái dịu dàng một dạ hai thưa, nói như em nói với tôi cảm thấy điều đó không thật lòng. Cuộc sống này có những lúc bực mình đến độ phải buông tuồng dăm ba câu nặng nhẹ với đời cho nhẹ lòng chứ, đúng không?
Câu chuyện cô gái của tôi để thấy rằng cuộc sống này người ta vẫn ép nhau vào những quy tắc khiên cưỡng, hoặc tự ép mình xởi lởi với người khác không tự nhiên. Họ có thể mặt cười, mặt khóc, mặt yêu nhưng khi khuất bóng họ sẽ trao cho nhau những lời nặng nhẹ. Như vậy thật tệ, tệ hơn câu chửi lúc tức trước mặt!
Tôi ngoài 25 tuổi, cái tuổi hoảng loạn, nhiều khi tôi dừng lại bên lề cuộc sống, ngơ ngác nhìn quanh, không biết mình ở đâu, muốn gì, đi tiếp, nói chuyện với ai. Tôi từng có khoảng thời gian giả đò để nhận lại những nụ cười nhạt – những nụ cười nhếch mép, khiến tôi thấm thía những ngày dài.
Có lẽ tôi phải cảm ơn khoảng thời gian này và cô gái này, người đi ngược mọi quy tắc nhưng bao giờ cũng dừng lại để hiểu!
Cuộc đời này chẳng có một phép màu nào cả, một mối quan hệ xung quanh bản thân mình cũng vậy, mình luôn phải tự đối diện, giải quyết vấn đề của mình. Tôi đã từng quay cuồng, bấu víu vào những mối quan hệ khác, những cuộc điện thoại dạ vâng, hàng giờ chờ đợi để nhận lại nụ cười gượng ép. Thì ra, trong những mối quan hệ xung quanh mình không phải cứ khéo léo là được, đôi khi người với người cần một sự suồng sã nhất định, nó thật hơn.
Cảm ơn em, người con gái giản đơn!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét