21 tuổi, tôi hiện đại theo xu hướng chung của các cô gái.
21 tuổi, tôi chông chênh.
21 tuổi, tôi thấy chông chênh giữa cái mình đang được học và việc tương lai mình sẽ làm. Tôi biết rằng giữa lý thuyết và thực tế là một bước rộng, cần nhiều thời gian để học hỏi và tìm tòi.
21 tuổi, tôi chẳng tự tin đứng trước đám đông, cũng không có tài lẻ hay những mối quan hệ hay ho.
Bản thân cứ bị quay cuồng với những câu hỏi: “Sau này mình sẽ làm gì?” “À không, mình sẽ tốt nghiệp đúng hạn chứ?” “Rồi tuổi xuân của mình sẽ trôi qua như thế này ư?”…
Nhưng chông chênh nhất có lẽ là khi tôi một mình tự vấn: “Liệu mình có đứng vững trên đôi chân của mình?”
Tuổi 21, tôi chông chênh giữa những mối quan hệ không tên.
21 tuổi, tôi trải qua một vài mối tình. Và trong đó có cả mối tình đơn phương, cả hai phương. Và tôi cũng chứng kiến một vài người khác theo đuổi mình. Nhưng tôi lại chấp nhận cái cô đơn cố chấp mà phũ phàng dứt bỏ những mối tình tẻ nhạt ấy.
21 tuổi, tôi chông chênh bởi những cuộc gặp mặt và những buổi chia tay.
21 tuổi, tôi gặp gỡ nhiều người trong những chuyến đi. Có khi là vài ngày, vài tuần và cả vài tháng. Tôi gọi đó là những cuộc gặp mặt chớp nhoáng.
Chúng tôi gặp gỡ, nói chuyện không nhiều. Chẳng có những chia sẻ, những buổi chuyện trò tâm tình. Chúng tôi vừa hời hợt vừa gắn bó với cuộc đời nhau như thế. Tôi có một quyển sổ, chỉ dành để ghi tên những người tôi gặp mặt trong đời, thỉnh thoảng tôi lật giở lại, rồi một mình ôn lại từng chút…từng chút một kỉ niệm. Tôi nhạy cảm với những cái gặp mặt, lại càng nhạy cảm hơn vào những buổi chia tay. Tôi thường đổ cho “cái duyên”, có duyên gặp gỡ nhưng không có duyên trở thành tri kỷ. Nên chỉ cần thấy cảm ơn vì đã được gặp nhau, chứ không cần phải tiếc nuối. Tôi chông chênh bời những người thoáng qua đời tôi lúc tôi 21 tuổi như thế đấy!
21 tuổi, tôi sắp sải bước hết thời son trẻ, chông chênh vì thanh xuân sắp hết hạn mất rồi.
Lúc này đây, tôi không còn là cô gái 18 đầy hứa hẹn và chưa biết sợ thời gian, cũng không phải cô nàng 20 kiêu hãnh nhìn mình trong gương rồi tự hào về tuổi trẻ phơi phới của mình. Tôi 21 tuổi đang chạy đua với thời gian, phải tranh thủ làm những gì mình thích, đi đến những nơi khiến mình vui, tụ tập bạn bè nổi loạn cho đã, tiệc tùng thâu đêm, lúc mệt nhoài thì ném hết tất cả mà đưa nhau đi trốn.
Nhưng bỗng một hôm, dậy sớm hơn thường lệ, tự pha một cốc cà phê nóng, bắc ghế ra ban công ngồi nhấm nháp, trời mờ sương, nắng buổi sớm hanh hao vài tia rất nhẹ, một vài chiếc lá vàng khẽ khàng thả mình trôi theo chiều gió, mới chợt giật mình, thời gian đã vô tình khép lại cánh cửa 21 phía sau lưng. Lòng chao nhè nhẹ, chênh vênh như bước trên đôi giày cao gót mười lăm phân.
Có những khoảnh khắc ở tuổi 21 như thế, làm tôi chông chênh đến lạ lùng. Không phải bởi sợ hãi, không phải bởi cô đơn, cũng không phải do cố chấp, chỉ là tuổi 21 không biết vô tình hay hữu ý, đã đem tặng tôi những khoảng trống chơi vơi, để một cô gái tự do và nhạy cảm như nắng phải suy nghĩ về những ngày mưa, phải chông chênh trước những bất trắc của cuộc đời.
Viết cho tuổi 21
0 nhận xét:
Đăng nhận xét